Thanh niên sinh viên làm tình mà rên la thảm thiết quá

Anh sẽ đi gặp nó ngay, em ở nhà.” Anh lấy áo khoác, bước ra cửa, không ngoảnh lại, để lại Thư ngồi bệt dưới sàn, tay ôm đầu, lòng tan nát: “Anh biết rồi, mình mất anh thật sao?”
Trưa đến, ánh sáng xám vẫn phủ kín căn nhà, gió lạnh ma quái lùa qua khe cửa làm rèm phất phơ như bóng ma. Hoàng đứng trong hẻm, áo khoác đen phất phơ, tay cầm USB, gọi Nam: “Nam, ra đây, tao cần nói chuyện lần cuối.” Nam xuất hiện từ bóng tối, áo khoác đen, điếu thuốc cháy đỏ trên tay, cười khinh: “Hoàng, mày vẫn chưa hiểu hả, Thư thích tao, mày giữ không nổi đâu.” Hoàng ném USB xuống đất, đạp mạnh, tiếng “rắc” vang lên khi vỏ nhựa vỡ tan, “Mày hết trò uy hiếp rồi, tao cảnh cáo lần cuối, tránh xa vợ tao.” Nam cúi xuống, nhặt mảnh USB vỡ, nhếch môi, “Mày nghĩ tao chỉ có một bản sao? Tối đến, con hẻm tối gần nhà chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ có ánh đèn đường lập lòe chiếu lên vỉa hè loang lỗ vết mưa cũ. Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường vang lên đều đặn, như nhịp đếm ngược đến một cuộc đối chất không thể tránh khỏi.